Sở Hà vô thức bước tới đỡ, ngay trong khoảnh khắc chạm vào cổ tya hắn, lòng bàn tay đã bị một luồng khí lạnh băng quái dị làm cho giật mình, khiến hắn không kiềm được rút tay lại.
“Ding! Tiếp xúc năng lượng đặc biệt, khởi động máy sửa chữa võ đạo, hấp thu quỷ khí, năng lượng thu được +1!”
Trong đầu bỗng xuất hiện một tiếng nói điện tử lạnh lẽo, Sở Hà nghi ngờ mình nghe lầm, đồng thời không nén được thấy kinh hãi.
Máy sửa chữa này không phải là một bản hack hắn làm khi chơi game trước đó sao, làm sao xuyên qua thế giới này cùng mình rồi?
Một giây say, một bảng số liệu đơn giản màu lam xuất hiện trước mắt Sở Hà, màn hình di chuyển theo góc nhìn của hắn, tựa như tấm màn trong mắt, lác đác vài tin tức xuất hiện bên trên.
[Sở Hà]
[Võ công: Kim Chung Tráo ( Nhập môn )↑]
[Năng lượng: 1]
- Thất thần cái gì? Cứu người đi!
Sư huynh Lưu Từ thấy Sở Hà không những không đỡ còn rút tay về lập tức ném ánh mắt bất mãn với Sở Hà.
- A, được được được...
Sở Hà lấy lại tinh thần, vẻ mặt không có chút nào khác thường, ngoài miệng nói được, nhưng hai chân ngược lại thì còn lui về sau vài bước.
Máy sửa chữa thật hay giả tạm thời không nói, nhưng câu quỷ khí kia hắn nghe được rõ ràng, làm sao có thể chạy tới đỡ được?
Mấy người xung quanh đỡ Trương Lực té trên đất dậy, bọn họ không cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo thấu xương kia giống như Sở Hà, không bận tâm đến Sở Hà khác lạ, dìu Trương Lực đi đến chỗ Hồng Thủ.
Hồng Thủ nhét vào miệng Trương Lực một viên thuốc, hỏi:
- Sau khi đi ra các ngươi đã xayr a chuyện gì? Lê thôn sao rồi?
Dược lực vận chuyển, gương mặt ốm yếu tái mét của Trương Lực lấy lại được chút khí sắc. Hắn đưa mắt nhìn thôn dân vây tụm lại, nhớ tới những việc thê thảm đã trải qua, đau đớn nói:
- Lê thôn... người Lê thôn đều chết hết rồi! Ngay cả miếu Thổ địa cũng bị san bằng!
- Cái gì?!
Thôn trưởng lẫn Hồng Thủ đều khiếp đảm nhìn nhau.
Lê thôn, đó là thôn gần với Hắc Hà trấn hơn, tập hợp nhân khẩu và sức mạnh bảo vệ đều mạnh hơn Thổ Hà thôn một bậc. Vậy mà không tiếng động bị diệt?
Những thôn dân khác cũng bị tin tức này làm cho sợ hãi đến sững sờ, một nỗi khủng hoảng khó tả lan ra trong lòng bọn họ.
Tiếng bàn tán ồn ào kịch liệt như mưa rào vang lên.
- Chúng ta về trước rồi nói tiếp.
Thôn trưởng nhận ra không khí biến hóa, lập tức nói.
- Đúng, chúng ta đi về trước, trạng thái của Trương Lực quá kém, nhất định phải trị liệu ngay lập tức, mọi người giải tán trước đi.
Hồng Thủ hiểu ý của thôn trưởng, cắt ngang suy nghĩ lung tung của mọi người, không quên xoa dịu:
- Lê thôn cách chúng ta còn xa lắm, mọi người đừng lo lắng quá. Còn chuyện của Lý Trụ và Lưu Thiết, về sau thôn sẽ đền bù, sẽ không bạc đãi bọn họ.
Hồng Thủ xem như là một trong những người có địa vị cao nhất trong thôn, nói chuyện thậm chí còn dễ tin hơn là thôn trưởng. Các thôn dân nghe được lời này của hắn, trong lòng cho dù không yên nhưng cũng chỉ có thể mạnh ai nấy về nhà.
Sở Hà là người của bên Hồng Thủ, đương nhiên là đi theo đoàn người Hồng Thủ, bọn hắn mang theo Trương Lực đi tới đại viện luyện võ.
Nhưng mà đang đi tới thì Sở Hà phát hiện sau gáy Trương Lực không biết từ lúc nào nổi lên một cục u, nhìn xuyên qua làn da căng đến trong suốt loáng thoáng có thể thấy được máu bên trong đang chảy, đảo quanh.
Giây lát sau...
Phụt!
Túi máu vỡ tan, một tròng mắt vẩn đục chui ra từ sau gáy, phát ra hồng quang nhìn Sở Hà chằm chằm.
...
- Hì hì... Ha ha... Khặc khặc...
Tiếng cười sởn tóc gáy quanh quẩn bên tai Sở Hà.
Sở Hà giẫm mạnh xuống, nhìn bốn phía xung quanh, nhận ra những người khác cứ nhắm mắt làm ngơ như không thấy, máy móc đỡ Trương Lực đi về phía trước.
- Này, các ngươi...
Soạt...
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn Sở Hà, cho dù là người đang đưa lưng về phía Sở Hà đầu cũng sẽ xoay ngược 180 độ, từng đôi mắt sung huyết đỏ lòm nhìn hắn chằm chằm.
Sở Hà nuốt xuống lời đến bên miệng, một luồng hơi lạnh từ sống lưng vọt thẳng lên đỉnh đầu, mấy giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ thái dương hắn.
- Tiểu Hà Tử, ngươi lại đây! Qua chỗ sư phụ nào!
Khóe miệng Hồng Thủ nở nụ cười hòa ái, bàn tay đầy vết chai vẫy vẫy hắn, hai mắt đỏ hồng lại giống như rắn độc theo dõi hắn, ác ý trong mắt đầy tràn như muốn tuôn ra ngoài.
Vừa nghe lời này, đầu óc Sở Hà trở nên mơ hồ. Nếu như đời trước có lẽ còn sẽ bị ảnh hưởng bởi ký ức và tình cảm sư đồ, bước chân lưỡng lự, nhưng Sở Hà cũng không trải qua những điều này.
- Câm miệng cho ta!
Sở Hà trợn mắt gầm gừ, cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau làm cho đầu óc tỉnh táo, ngay khi tỉnh lại, hai chân hắn nhanh chóng lui về sau, hoàn toàn không dám nhìn xung quanh nữa, vùi đầu chạy vụt ra ngoài.